Tôi đã vô cùng đau đớn và suy sụp. Liền hai tháng sau đó, tôi sống mà không biết mình mơ hay tỉnh, tuyệt vọng và mất hết niềm tin. Tôi đã khóc, khóc rất nhiều, khóc đến khi hai mắt không thể nhìn thấy gì. Suốt một tuần liền sau đó, tôi sống trong bóng tối, gặm nhấm nỗi đau, cảm thấy cuộc sống thật sự tồi tệ. Tôi khoác ba lô đi du lịch mà không có chút hứng khởi nào cả, vậy mà...
Bước ra khỏi nhà ga sân bay, hình ảnh đầu tiên tôi nhìn thấy là anh, vai khoác ba lô, đầu đội mũ lưỡi trai, một tay cầm biển tên đoàn và liên tục nghe điện thoại. Cảm tưởng như anh rất bận rộn và gần như không để tâm đến
xung quanh. Bất giác, anh quay qua nhìn tôi nở một nụ cười như từng quen biết. Tôi không kịp phản ứng gì, chỉ lặng lẽ tiến về phía anh, đứng bên cạnh. Từ giây phút đó, tôi gần như không xóa được nụ cười của anh ra khỏi trí nhớ. Suốt bốn ngày theo chân anh, tôi được chứng kiến anh làm việc, một công việc tưởng chừng như nhàn hạ lại vô cùng vất vả và bận rộn. Ngoài hướng dẫn cho đoàn tham quan anh còn phải lo từng bữa cơm, phòng ngủ, xe đi lại...
Tôi cảm nhận được anh là một hướng dẫn viên rất yêu nghề và thực sự tôn trọng nghề nghiệp. Ngoài kiến thức anh còn có một sức hút rất lạ. Anh không nói nhiều, hài hước nhưng lại rất nghiêm khắc. Quả thật, anh đã làm tôi thay đổi 180 độ, không còn cảm thấy buồn chán, không còn cảm thấy bế tắc. Anh như một nguồn khí lạ giúp tôi hồi sinh. Tôi nhận thấy cuộc sống này còn nhiều tươi đẹp lắm, còn nhiều điều ý nghĩa lắm. Tôi đã vui vẻ trở lại, yêu đời và hoàn toàn thay đổi suy nghĩ về cuộc sống.
Đến bây giờ đã 5 năm trôi qua rồi, anh và tôi vẫn liên lạc qua chat hoặc điện thoại, chia sẻ những chuyện vui buồn trong cuộc sống. Anh là người sống khép kín, rất ít khi chia sẻ chuyện buồn với tôi. Anh nói anh không muốn tôi buồn và phải bận tâm. Còn tôi bất kể vui hay buồn đều chia sẻ với anh. Anh đã là một phần trong cuộc sống của tôi, anh luôn cho tôi niềm tin và vực tôi dậy mỗi khi tôi gục ngã. Tôi dành cho anh một tình cảm đặc biệt và tuyệt đối đó không phải tình yêu, anh có lẽ cũng hiểu được điều đó.Sau đó tôi chủ động liên lạc và giữ liên lạc với anh. Nhưng chỉ một thời gian ngắn sau, tôi đã rất buồn khi anh báo tin anh và bạn gái chia tay, lỗi một phần do tôi. Bạn gái anh đã ghen với những gì chúng tôi chia sẻ. Cô ấy đã gọi điện mắng tôi không tiếc lời và anh đã gọi điện lại xin lỗi tôi. Tôi thực sự rất buồn vì khi giữ mối quan hệ này, tôi luôn nhắc mình phải thận trọng không để xảy ra những hiểu lầm đáng tiếc nhưng tôi đã trở thành kẻ gây nên tội. Tôi rất áy náy. Sau đó một thời gian, anh nói với tôi anh đã có bạn gái mới. Bạn gái anh đã đi du học ở xa, tôi nửa ngờ nửa tin vì tôi nghĩ người như anh không dễ yêu, dễ bỏ đến thế. Cuối cùng tôi phát hiện ra anh nói dối tôi, có lẽ vì không muốn tôi bị dằn vặt với ý nghĩ mình là người có lỗi.
Thời gian vừa rồi tôi bị bệnh nặng và anh là nguồn động lực giúp tôi vượt qua những đau đớn. Có những lúc tưởng như tôi đã bị thần chết bắt đi nhưng rồi nụ cười cùng niềm tin của anh đã kéo tôi trở lại với cuộc sống. Hiện tại, tôi đã khỏe hơn nhưng đang rất buồn vì anh lại vừa chia tay bạn gái mình. Anh nói rằng anh và bạn gái không hợp nhau nên chia tay nhưng tôi không nghĩ vậy vì trước đó họ đã tính đến chuyện làm đám cưới. Có lẽ họ chia tay vì thời gian qua anh đã luôn chia sẻ động viên tôi lúc tôi bệnh. Tôi cảm thấy vô cùng áy náy và có lỗi.
Tôi đã nghĩ đến chuyện không liên lạc với anh nữa nhưng dường như điều đó rất khó. Mỗi khi có chuyện vui buồn gì, tôi đều nghĩ đến anh để chia sẻ, tôi có quá ích kỷ không? Tôi phải làm sao đây, các bạn hãy giúp tôi với ạ? Tôi hoàn toàn không có ý giữ anh cho riêng mình mà luôn muốn anh hạnh phúc và sớm tìm được một nửa yêu thương của mình.
Theo Ngoisao.
© 2024 | Tạp chí NƯỚC ĐỨC