Cuộc sống vốn dĩ phức tạp, ai mà không có phiền não? Ai lại chưa từng chịu thống khổ? Ai có thể tránh hết được các phiền nhiễu lớn nhỏ? Vì hy vọng tốt đẹp trong lòng, vì lý tưởng cao thượng, vì cuộc sống hạnh phúc, mỗi người đều đi sớm về tối, không ngừng phấn đấu, đều là người kiên cường làm việc trong mồ hôi nước mắt!
Mỗi người đều có gánh nặng riêng, nên ai cũng vất vả, từng bước bôn ba, chạy đua với thời gian giành giật từng phút giây, không thể tập trung hết tất cả tinh thần và thể xác, chỉ biết vận động như máy móc cứng nhắc.
Khi công việc đang trong giai đoạn khẩn trương, chúng ta có thể bị căng thẳng, dục vọng trở nên mãnh liệt hơn, hay bị tâm lý ganh đua so sánh giày vò đến tiều tụy, thậm chí quên mất trái tim nhiệt huyết tuyệt đẹp ban đầu. Điều tiếc nuối chính là không có thời gian dừng lại giữa những bước chân vội vàng, để bày tỏ cảm xúc bất đắc dĩ, giải tỏa áp lực trong lòng.
Con sông dù rộng đến đâu nếu có thể qua bờ bên kia được thì sẽ gió êm sóng lặng. Ngọn núi dẫu cao thế nào nếu vượt qua được thì sẽ tới vùng đất bằng phẳng. Hố có sâu bao nhiêu đi nữa mà nhảy qua được thì sẽ thuận buồm xuôi gió. Món ăn đắng đến đâu mà ăn được thì sẽ khổ tận cam lai. Tin rằng xe đến trước núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.
Bất kể cuộc sống có bao nhiêu khó khăn thì cũng nên giữ thái độ vui vẻ, dùng tư thế thẳng lưng ngẩng đầu tiến về phía trước, giữ cho lòng đầy hy vọng nhìn đến tương lai, tin rằng phong cảnh đẹp nhất nằm ngay trên đường. Nếu không trải qua mưa gió, làm sao có thể gặp được cầu vồng? Nếu không chịu giá lạnh khắc nghiệt thì sao hoa đào có thể tỏa hương thơm ngát?
Cuộc sống không nên đợi người khác đến an bài, mà hãy tự đi tranh thủ và phấn đấu, cho dù kết quả thế nào thì ta cũng có thể tự an ủi rằng cuối đời sẽ không phải tiếc nuối, không uổng công sống trên thế giới này. Một khi có nhận thức như vậy bạn sẽ biết trân trọng cuộc sống, mà không bất cần đời; đồng thời cũng sẽ tiếp thêm sức mạnh nội tại mạnh mẽ cho bản thân.
Chỉ cần phấn đấu sẽ có hy vọng thành công. Khi cơ hội đến hãy nắm bắt ngay, vì nếu bỏ lỡ thì sẽ không đến nữa. Có lẽ cẩn thận là chuyện tốt, nhưng quá do dự sẽ lỡ việc. Nếu như không thử sức thì bạn vĩnh viễn không biết mình mạnh cỡ nào? Dù có thất bại thì đó cũng là một tài sản quý giá!
Nếu có một ngày bạn công thành danh toại, nhất định đừng để tiền tài danh lợi khống chế hành động của mình, mà xem nhẹ tình yêu thương của người nhà. Bởi vì gia đình là bến đỗ bình yên, là nơi có người thân yêu thương bạn, suy nghĩ cho bạn, nhớ đến bạn. Ai có một gia đình tràn đầy tiếng cười vui vẻ hòa thuận thì chứng tỏ người đó hạnh phúc nhất!
Đời người có vui vẻ mà cũng có đau khổ, không ai có thể tránh được. Bất kể gặp người nào thì đó cũng là số phận an bài, do đó dù có gặp người mình không thích, gặp chuyện không vừa ý thì cũng không nên làm khó dễ người khác, mà hãy dành một phần tôn trọng, đối đãi khoan dung, thân thiện hơn, thẳng thánh chân thành với nhau, có câu nói “tặng người hoa hồng, tay vương hương thơm“. Đối tốt với người khác chính là đối tốt với bản thân.
Trên con đường mỗi người dần dần già đi có vui vẻ mà cũng có đau buồn, có hi vọng mà cũng có thất vọng. Bởi vì không phải mọi trả giá đều có hồi báo; không phải tất cả ước mơ đều có thể thực hiện, không phải hết thảy mất đi đều sẽ quay lại, vì vậy nên học cách thoải mái. “Không loạn tâm, không khổ tình, không nhớ lại, không sợ tương lai. Làm được như thế liền bình an“.
Người có lúc thăng lúc trầm, trăng có khi tròn khi khuyết. Đối mặt sự thật không cách nào thay đổi được thì phải học cách cải biến tâm tình của mình, sau đó tâm bình khí hòa mà tiếp nhận sự thật. Cuối cùng mỉm cười tự nói với bản thân: “Không có chuyện gì hết, mọi chuyện đều sẽ tốt lên”. Ngươi kiên trì, cuối cùng sẽ đạt được kết quả tốt đẹp!
Trải qua bốn mùa xuân hạ thu đông, trải qua mưa gió gian nan vất vả; đi qua gập ghềnh bất bình; tin rằng bạn nhất định sẽ nhận được hoa tươi cùng những tràng vỗ tay, gặp được nơi ấm cúng và cảm động; gặp được bản thân càng ưu tú hơn. Bởi vì đường đời đầy mưa gió thì mỗi một bước đều vững chắc!
© 2024 | Tạp chí NƯỚC ĐỨC