Tôi điếng người, đoàn tụ còn chưa được vài tiếng với chồng con mà tôi đã gặp 2 cú sốc liên tiếp.
Bao năm lăn lộn ở nơi xa, tôi không ngờ tất cả những gì mình làm đều là vô nghĩa. Giờ đây tôi trở về như người mất tất cả, chẳng lẽ tôi cứ mãi phải thế này hay sao?
Tôi và anh yêu nhau được 6 năm thì kết hôn.
Tính đến giờ phút này chúng tôi cũng đã có 14 năm ở bên nhau. Sống với nhau được 5 năm thì tôi thấy hoàn cảnh nhà mình nghèo quá nên quyết đi xuất khẩu lao động mong sẽ khá hơn một chút.
Tôi dự tính đi làm kiếm vốn liếng về xây cái nhà, trồng rau, nuôi gia súc và sống bên chồng con. Khi tôi đi ai cũng ngăn cản, có người còn nói đi xa có ngày mất chồng.
Nhưng tôi tin chồng tuyệt đối, ngày ấy chúng tôi nghèo mà hạnh phúc lắm. Mâm cơm đạm bạc nhưng lúc nào cũng đẫm tình người.
Nhưng đời người mà, không phải cái gì cũng theo ý mình được.
Bao năm trời tôi bôn ba ở nước ngoài và giao con cho chồng nuôi. Những ngày tôi gọi về mọi thứ vẫn bình thường, con tôi lúc ấy đã đi nhà trẻ, bây giờ tôi về cháu cũng vừa bước vào lớp 2.
Công nghệ phát triển nên thi thoảng tôi vẫn được ngắm con qua ảnh. Ở nơi xa làm lụng vất vả nhưng được đồng nào tôi đều gửi tiền về cho chồng lo xây nhà và để dành hết.
Tôi về Việt Nam cách đây 4 tháng. Lúc ở sân bay, nhìn thấy con tôi đã không kìm được xúc động mà chạy đến bế con lên và thơm con. Không ngờ con tôi lại khóc ré lên và đòi theo bố.
Tôi cũng hụt hẫng lắm nhưng biết làm sao được, trẻ con xa mẹ nên quên hơi mẹ đó cũng là chuyện không hiếm gặp.
Nhưng lúc đó thái độ của chồng tôi đã bắt đầu khác. Như nhà người ta thì vợ về phải phấn khởi lắm, còn chồng tôi thì anh vẫn tỏ ra bình thản và không mấy vui vẻ.
Về đến nhà, con trai tôi cứ liên tục hỏi: “Bố ơi mẹ đâu”.
Tôi dỗ dành con và nói mình chính là mẹ đây, người hàng ngày vẫn nói chuyện với con qua điện thoại.
Đến lúc này con tôi mới lắc đầu nguầy nguậy: “Không, mẹ Hà cơ. Mẹ Hà vẫn ngủ với con mỗi tối ấy”.
Tôi điếng người, đoàn tụ còn chưa được vài tiếng với chồng con mà tôi đã sốc vì chồng có người khác thay thế mình.
Tối hôm ấy tôi cho con đi ngủ xong thì gọi chồng ra nói chuyện.
Những tưởng anh chỉ thiếu thốn tình cảm khi tôi xa nhà nên tôi cũng nhẹ nhàng phân tích và nói sẽ cùng anh giải quyết. Nhưng anh nói anh yêu cô gái kia thật sự.
Anh quỳ xuống xin tôi tha thứ nhưng cũng mong tôi sẽ ly hôn để anh được tự do.
Tôi khóc nấc chẳng nói thành tiếng.
Nhìn thấy ngôi nhà khang trang sơn còn mới, nhìn thấy những gì tôi đã gây dựng tôi lại xót xa. Mấy năm đất khách quê người không ngờ đổi lại tôi mất chồng, con thì nhận người phụ nữ khác làm mẹ.
Tôi đồng ý giải thoát cho anh.
Hôm qua là ngày mà tôi chính thức ký đơn ly hôn. Nhưng chua xót quá, chỉ còn lại đứa con. Tôi đã cố gắng để nuôi cũng không được vì nguyện vọng của cháu là được sống với chồng tôi và người phụ nữ kia.
Vậy là tôi mất tất cả, tôi không ngờ khi trở về mình lại trắng tay thế này. Khi bần hàn thì vợ chồng rau cháo nuôi nhau, lúc có một chút tiền thì chia rẽ hai ngả như thế. Tôi đau khổ lắm, sống trong căn nhà rộng rãi bằng tiền mồ hôi nước mắt của mình nhưng làm sao tôi có thể vui được đây?
Theo Gia đình
© 2024 | Tạp chí NƯỚC ĐỨC