Bàng hoàng, sửng sốt, nhưng lạ là cô không thể khóc được.
Dương làm việc trong một công ty của nước ngoài có trụ sở tại thủ đô. Nhưng sau khi cưới, công ty của Dương trúng một gói thầu lớn trong Sài Gòn và anh bị điều vào làm giám sát công trình trong đấy.
Vì vậy, dù không muốn, nhưng vợ chồng Ngọc vẫn phải chia đôi, động viên nhau cùng cố gắng vượt qua khoảng cách và đợi ngày bên nhau trọn vẹn hơn.
Ngọc chấp nhận sống ở Hà Nội một mình những ngày trong tuần, đến sáng thứ Bảy lại đón Dương ra.
Dương là một người đàn ông chín chắn, lớn hơn Ngọc đến 5 tuổi nên lúc nào cũng rất biết cách khiến Ngọc an tâm khi ở bên.
Hai ngày một tuần gần gũi nhau, lúc nào anh cũng vứt hết điện thoại và mọi liên hệ với thế giới bên ngoài. Rồi tận dụng khoảng thời gian quý giá ấy để đưa Ngọc đi khắp các phố xá của thủ đô để lượn lờ, ăn uống và hẹn hò.
Thật sự với Ngọc như thế là quá chừng hạnh phúc, ngầm hiểu rằng chồng luôn đối xử trọn vẹn bên cạnh mình.
Khoảng hơn một năm sau đám cưới, Ngọc có tin vui.
Và khi cô công chúa nhỏ ra đời, Dương lui về với hai mẹ con thường xuyên hơn trước.
Có những khi anh xin nghỉ thêm một buổi chiều thứ sáu để bay ra Hà Nội, và quyến luyến không nỡ rời xa con. Những lúc như thế, Ngọc thật sự không cầm được nước mắt.
Cô lúc nào cũng bàn với chồng về việc chuyển công ty, ra hẳn ngoài Hà Nội sống cùng mẹ con.
Nhưng Dương lại bảo công việc của anh đang tốt, anh không muốn bỏ đi cơ hội thăng tiến lên chức cao hơn. Và nếu chuyển ra Bắc thì chưa chắc anh đã có thể đảm bảo cuộc sống tốt cho cả nhà. Dù Ngọc khăng khăng rằng vợ chồng cùng cố gắng, với khả năng của hai người thì mọi chuyện sẽ ổn.
Cô không ham tiền bạc giàu sang, chỉ cần gia đình quây quần bình yên bên nhau là đủ. Cô cũng chán lắm cảnh vợ xa chồng, con xa bố rồi. Nhưng Dương vẫn không đồng ý.
Dương vẫn chia đều thời gian của mình cho hai miền Tổ quốc.
Ngọc không làm thế nào khác được. Đành chấp nhận vậy.
Nhưng cuộc đời trớ trêu thay, cô phát hiện ra chồng mình có người khác khi chồng vô tình bỏ quên điện thoại trong túi quần, vứt tạm trên giường lúc đi tắm.
Ngọc bất chợt thấy cuộc gọi đến từ số lạ, vừa cầm điện thoại lên, định bụng bảo với người gọi là chồng mình đang bận đi tắm.
Thì chưa kịp nói gì, phía đầu bên kia đã nói trong gấp gáp: “Anh ơi, con sốt cao lắm, cả đêm qua không hạ, hơn 39 độ lận. Anh vào đây với con được không?”
Ngọc choáng váng, đánh rơi điện thoại xuống giường. Cô không biết chuyện gì đang xảy ra nữa.
Cứ ngỡ người phụ nữ ấy gọi nhầm, Ngọc im lặng cúp máy rồi lần tìm trong điện thoại chồng xem có gì khác không.
Trước đây, cô chưa bao giờ lần mò điện thoại của chồng, một phần vì tin tưởng anh, một phần vì không muốn trở thành một người phụ nữ tọc mạch chuyện riêng của chồng.
Ngọc tìm mãi mà không thấy gì khả nghi, cho đến khi thấy một bức ảnh Dương chụp chung cùng một cô gái trẻ và một cậu con trai khoảng hai tuổi, lớn hơn con gái của mình.
Ngọc sững sờ, buông người xuống giường. Cô đang không biết phải làm gì nữa thì Dương bước ra.
Nhìn dáng vẻ của vợ, Dương hỏi xem có chuyện gì.
Ngọc im lặng, đưa cho chồng tấm hình trong điện thoại, cay đắng nói với anh: “Có người vừa gọi điện báo con trai anh sốt cao cả đêm qua đấy” Dương bối rối, biết là không thể chối cãi nữa, liền ngồi xuống lay lay vai Ngọc, xin cô tha thứ.
Dương kể một lần trước khi cưới Ngọc, anh đi liên hoan, uống rượu say và không làm chủ được mình nên đã qua đêm với cô nhân viên cùng công ty.
Sau đó bị bắt vạ, anh buộc lòng phải tiếp tục qua lại với cô ấy để không ảnh hưởng đến công việc của mình.
Anh thuyết phục cô ấy nghỉ việc ở công ty và nhận chu cấp của anh. Không lâu sau thì cô ấy có bầu, và anh thực sự không thể thoát ra khỏi mối quan hệ ấy nữa. Mẹ con cô ấy tìm vào tận trong miền Nam để sống gần anh.
Dương thề với Ngọc, phía bên kia chỉ là nghĩa vụ, còn mẹ con Ngọc mới là tổ ấm, là tình yêu đích thực của anh. Anh còn nói nhiều nữa, mà càng nói Ngọc lại càng thấy giống giọng điệu của một gã Sở Khanh hơn. Cô muốn cào cấu, muốn xé nát cái bộ mặt đểu cáng của chồng mình ra. Nhưng nghĩ, làm vậy cũng chẳng giải quyết được gì. Khi chẳng còn gì cho cô nữa đâu, hạnh phúc, ước vọng, tương lai… đã tan vỡ hết cả.
Cô thấy mình thật sự quá ngu ngốc, khờ dại nên mới ra nông nỗi này. Cô muốn ly hôn ngay lập tức với người chồng tệ bạc.
Biết là đau thương đến mấy rồi cũng vượt qua được, nhưng còn con gái cô thì sao? Khi nó thực sự cần có bố!
Theo Trí thức trẻ
© 2024 | Tạp chí NƯỚC ĐỨC