“Khoảng 8 giờ sáng ngày 5 tháng 6 năm 2020, một hàng dài người Việt muốn trở về nhà xếp hàng trước quầy của Vietnam Airlines tại sân bay Narita. Trong số 343 người lên máy bay ngày hôm đó, có khoảng 130 người là kỹ sư công nghệ thông tin và có khoảng 200 người có hoàn cảnh khó khăn người lớn tuổi, phụ nữ có thai, trẻ em, du học sinh… được Đại sứ quán Việt Nam hỗ trợ cho về nước.
Trong số đó bạn Hoàng Văn Hoạch (26 tuổi), một du học sinh theo học tại một trường dạy tiếng Nhật ở tỉnh Fukuoka cho đến cuối tháng Hai.
Trong hai năm ở Nhật, em Hoạch vừa học tiếng Nhật vừa làm thêm tại một nhà máy sản xuất cơm hộp với mức tiền công 900 yên mỗi giờ và thu nhập hàng tháng vào khoảng 90.000 yên (20 triệu). Tuy nhiên, do ảnh hưởng của dịch Covid-19, em Hoạch bị cho nghỉ việc và buộc phải rời khỏi ký túc xá của trường khi tốt nghiệp.
Sau khi rời khỏi ký túc xá, em Hoạch đã đến tá túc ở nhà người bạn, nhưng cũng không trụ được lâu. Hoạch có mong muốn được theo học tại một trường dạy nghề về ô tô, nhưng em không có đủ khả năng trả khoản học phí 1 triệu yên (khoảng 200 triệu)
Sau khi tham khảo ý kiến của gia đình và mẹ ở Việt Nam, em Hoạch được khuyên nên tìm đến đại sứ quán và xin được trở về nước.
Với số tiền cuối cùng còn lại khoảng 1 vạn yên (2 triệu), không đủ để mua vé tàu cao tốc Shinkansen, em Hoạch chỉ còn cách đi tàu chậm khởi hành từ Fukuoka lên Đại Sứ Quán Việt Nam ở Tokyo. Sau hai tuần lang thang, có những lúc lạc đường, tối ngủ tại gầm cầu hay trong nhà ga, tắm rửa trong nhà vệ sinh công cộng, cuối cùng em Hoạch cũng tìm đến được Đại Sứ Quán
Do hoàn cảnh gia đình khó khăn, em Hoạch đã quyết định đến Nhật với hy vọng mang lại cuộc sống tốt đẹp hơn cho cha mẹ sau này. Mặc dù vậy, khoản tiền 9 vạn yên (20 triệu) để mua vé máy bay thực sự quá lớn, em lại phải nhờ cậy phía gia đình chi trả. Để Hoạch qua Nhật du học, gia đình đã vay mượn khoảng 1 triệu yên, khoản nợ này gia đình khó có khả năng chi trả. “Nếu không có dịch Covid-19, em có thể đi học trường nghề và kiếm việc làm ở một công ty tử tế”, em Hoạch nói trong hối tiếc.”
Theo Asahi
© 2025 | Tạp chí NƯỚC ĐỨC