Hy vọng câu chuyện James kể cũng sẽ giúp bạn nhận ra điều quan trọng nào đó và bày tỏ tình yêu của mình ngay hôm nay.
Dưới đây là những lời mà James đã chia sẻ:
“Hôm nay tôi đã chứng kiến một câu chuyện xúc động nhất trong cuộc đời. Tôi nghĩ nhiều người có thể không quan tâm, nhưng tôi không thể không chia sẻ nó.
Tôi là một dược sĩ làm việc tại một hiệu thuốc. Cứ hai hoặc thậm chí ba lần một tuần, một đôi vợ chồng già lại tới mua thuốc tại hiệu chúng tôi. Tất cả mọi người ở đây đều biết họ. Hai vợ chồng đến rất đều đặn. Người vợ luôn là người giao dịch và bắt đầu câu chuyện với tôi và mọi người.
Họ cùng nhau đến hiệu thuốc của chúng tôi đã hàng năm trời, vì thế những nhân viên làm việc ở đây biết họ rõ hơn tôi. Nhưng hai cặp vợ chồng lại thường xuyên chia sẻ với tôi những câu chuyện hàng ngày trong cuộc sống của họ và trở nên gần gũi với tôi hơn.
Bà là người vui vẻ và luôn thích nói chuyện. Trong lúc đó, ông đứng cạnh bà, nhìn bà và chăm chú lắng nghe những điều bà nói. Chúng tôi vô cùng thích thú khi chứng kiến khung cảnh ấy, bởi có sự ấm áp, bình yên đến lạ trong cách ông nhìn bà. Ông dường như nâng niu tất cả những điều thuộc về bà, từ khuôn miệng tươi tắn, ánh mắt linh hoạt cho tới âm thanh nhẹ nhàng đang vang vọng trong không trung.
Lần nào họ cũng đồng hành cùng nhau, vì thế hôm nay tôi lấy làm lạ khi thấy ông một mình đi đến trước quầy hàng.
“Thưa ông Smith, hôm nay ông có khoẻ không ạ?”, tôi vừa hỏi vừa đưa tay ra nắm lấy tay ông. Ông nói với tôi rằng ông không thể tốt hơn và đó là câu trả lời quen thuộc của ông vì thế tôi cũng không nghĩ ngợi gì thêm.
Tôi vui vẻ nói với ông rằng tôi đã chuẩn bị đủ sáu loại thuốc, 3 cho ông và 3 cho bà. Ông đứng đó, im lặng một hồi. Những nếp nhăn nơi khóe mắt của ông xô nhau ép ra những giọt nước mắt. Rồi ông nói: “Vợ tôi… đã mất đêm qua. Thực ra tôi đến đây để trả lại số thuốc vì bà ấy không thể dùng nó nữa rồi.”
Cửa hàng thuốc của chúng tôi luôn đông đúc và ồn ã. Nhưng, bằng cách nào đó, tất cả mọi người trong cửa hàng đều nghe thấy điều ông nói và dừng tay. Một sự tĩnh lặng sâu thẳm chưa từng có bao trùm bầu không khí ở đây. Mỗi người đều đau buồn trong khi ông Smith đứng trước mặt tôi, khuôn mặt đã đầm đìa nước mắt.
“Tôi rất ghét phải nói ra điều này, nhưng tôi ước rằng tôi ra đi trước bà ấy. Bây giờ thật khó mà thức dậy với một bên giường trống trải. Bà ấy là người bạn tốt nhất của tôi, người yêu thương nhất của tôi”.
Nghe tới đó, tôi cố cầm nước mắt. Nhưng bạn không hiểu được đâu, tôi nhìn về phía sau và một vài người cùng làm với tôi đã khóc.
“Nhưng đừng buồn. Tôi đã hứa với bà ấy là tôi sẽ sống, tôi sẽ coi trọng cuộc sống và sẽ uống thuốc đều đặn. Tôi sẽ thực hiện lời hứa của tôi với bà ấy. Bà ấy đang ở trên kia dõi theo tôi, là thiên thần tuyệt vời nhất mà tôi muốn có,” mắt ông nhoà lệ và cả chúng tôi cũng vậy.
Nhưng ông là một người mạnh mẽ, ông đã cố gượng lại, thậm chí sau đó còn nói vài câu chuyện cười với những người bán hàng. Trước khi rời đi, ông khuyên chúng tôi một câu mà trước đây tôi đã từng nghe, nhưng chưa bao giờ thấy được tầm quan trọng của nó tới tận giây phút đó. Ông nói:
“Hãy nói với những người bạn yêu mến là bạn yêu thương và trân trọng họ như thế nào. Bạn không bao giờ thực sự biết khi nào họ sẽ trút hơi thở cuối cùng và khi nào là lần cuối bạn nhìn thấy họ.”
Ông nói ông vô cùng hối tiếc vì trong lần trò chuyện cuối cùng của họ, mà ông không bao giờ nghĩ đó là lần cuối cùng, ông đã không nói gì với bà ngoài câu “Chúc em ngủ ngon”. Ông ước gì ông đã nói ông yêu bà và ông yêu bà nhiều như thế nào. “Bạn hãy tưởng tượng phải sống với điều đó suốt đời. Hy vọng là bạn đã nói điều đó với người có ý nghĩa đến thế với bạn.”
Khi ông rời cửa hàng, tất cả những người cùng làm với tôi đều nhắn nhủ ông hãy mạnh mẽ, và chúng tôi đều ở đây giúp ông. Ông mỉm cười và gật đầu đáp lại sự chia sẻ chân thành của chúng tôi. Bóng ông khuất dần sau những tòa nhà cao tầng còn tôi đứng đó và nghĩ rất lâu về những điều ông vừa nói.
Hãy nói với những người bạn yêu mến là bạn yêu thương và trân trọng họ như thế nào!
Bạn sẽ sống như thế nào khi người bạn thương yêu nhất, người bạn trân trọng nhất trong cuộc đời không còn bên bạn nữa? Bạn sẽ làm gì mỗi buổi sáng thức dậy? Bạn sẽ cảm thấy thế nào khi mỗi buổi chiều tan sở làm, bạn trở về với căn nhà trống trải, im ắng và một mình đối mặt với sự cô đơn? Rất nhiều câu hỏi bất chợt vang lên trong tâm trí tôi.
Và tôi hiểu ông. Tôi thấy trái tim mình quặn lại khi biết ông đã đau đớn như thế nào. Ông đã sống gần như cả cuộc đời với bà, mỗi nếp sống, thói quen của ông đều có bà trong đó. Và giờ đây, ông chỉ còn lại một mình.
Tôi thấy một người bán hàng gọi điện thoại cho chồng. Cô ấy kể cho chồng nghe câu chuyện và nói với anh ấy rằng cô yêu và trân trọng anh. Sau đó, tôi nhận ra tất cả mọi người đều đang nhắn tin hoặc gọi điện để gửi đi những lời yêu thương và cảm ơn tới những người quan trọng với họ.
Rồi điều đó chạm đến tôi. Tôi thấy mình cũng muốn nhắn tin cho ai đó, chỉ để nhận thấy rằng tôi cũng có ai đó. Hãy nói với những người bạn yêu mến là họ có ý nghĩa với bạn như thế nào trước khi bạn không còn cơ hội nữa.
Không ai trong chúng ta biết chính xác vì sao mình có mặt trên trái đất này. Mục đích cuộc sống chưa được hiển lộ cho chúng ta, vì thế chúng ta vẫn đang sống, phát triển trong khi không ngừng kiếm tìm sự thật đó. Nhưng dù cho chúng ta có mặt ở đây vì lý do gì, tôi tin rằng tình yêu là một trong những câu trả lời.”
Tình yêu hiện hữu ở mọi nơi. Tình yêu nằm trong chính thân thể ta, trong những việc chúng ta làm cho người khác, trong những lời ta nói để động viên, an ủi hay sẻ chia. Nếu may mắn, ta sẽ gặp được người mà ta yêu thương tha thiết. Ta tìm thấy ai đó đặc biệt tới mức có thể sống cả cuộc đời cùng họ. Họ trở thành người bạn thân thiết nhất của ta, là người cùng chúng ta thức dậy mỗi sáng.
Nhưng ngay cả khi chúng ta không tìm được một tri kỷ như vậy, thì hãy cứ giữ ngọn lửa của tình yêu trong trái tim bạn và sẵn sàng trao cho bất kỳ ai mà bạn gặp, làm quen hay trò chuyện. Sức mạnh hàn gắn và thúc đẩy của tình yêu chân thành, vị tha chỉ có qua trải nghiệm chúng ta mới có thể thấu hiểu.
Theo Xuân Dung – Thiên Chân / ĐKN
© 2024 | Tạp chí NƯỚC ĐỨC