Ba tôi qua đời năm tôi 15 tuổi. Tôi cố “leo” lên đến đại học, làm việc, thường đi công tác xa. Những ngày nghỉ tôi cũng vào nhà sách hoặc thư viện… đúng giờ về ăn cơm do chị nấu.
Chị Hai tôi định cư ở nước ngoài. Chị Ba vẫn tiếp tục phục vụ tất cả chuyện nhà để tôi an tâm làm việc. Ngày tôi về hưu cũng là lúc chị Ba bận với cháu ngoại, ra riêng cùng con gái. Chồng tôi mất sớm, con trai du học. Nhà chỉ còn lại tôi đã 58 tuổi và bà mẹ 88 tuổi.
Một mình chăm sóc mẹ tôi mới thấy sự cực nhọc của các chị (Ảnh minh hoạ)
Người già dường lại trở lại thời trẻ con, không biết tự chăm sóc mình như không thể tự ăn, tự tắm rửa, thay đồ. Nhất là họ khá sợ cô đơn. Thường tôi hay ở trên phòng riêng nghe nhạc, đọc sách. Mẹ tôi lại cứ đứng ngay chân cầu thang réo gọi, rủ tôi xuống… chơi với bà. Ban đầu tôi rất bực mình, gắt gỏng:
– Mẹ làm cái gì vậy? Mẹ xem tivi đi!
Tôi mở tivi kênh cải lương hoặc hài. Chỉ đến 15 phút lại nghe tiếng bà gọi. Lần này tôi hỏi mẹ sợ cái gì vậy. Bà e dè:
– Tao cũng không biết tao sợ cái gì nữa. Chỉ biết sợ thôi.
Bà nhắc tôi đóng cửa. Tôi nghĩ bà sợ ăn trộm. Nhưng không, có lẽ bà sợ sự trống vắng cô đơn. Những lúc tỉnh táo, không ngủ, bà thích có người ngồi bên cạnh xem tivi dù xem xong hỏi bà vừa xem gì, bà ngơ ngác…
Mẹ có phòng riêng thế nhưng cứ thích tôi ngủ chung giường cùng bà. Cứ tối xuống là bà trông tôi xuống ngủ chung. Nhiều tối cứ bảo tôi ôm bà vì lạnh. Tôi định bật máy sưởi lại không chịu.
Các cháu tôi rất có hiếu với bà ngoại. Ngoài tiền bạc cung cấp, trái cây “tiếp tế” các cháu còn gởi bánh, nho khô, yến sào, nước nho… để mẹ ăn uống vặt. Gần mẹ tôi phát hiện dường như người già còn thích cảm giác “ban cho” con cháu như ngày xưa vậy. Trong túi lúc nào bà cũng thích có vài trăm để thích thì cho đứa này, đứa kia dù chẳng ai muốn nhận, nhưng vẫn thích cho. Các cháu cứ nói:
– Ngoại thích vậy đó. Cứ thích có tiền trong túi…
Người già cũng thích “quậy”. Hôm nào chúng tôi cùng dọn dẹp bảo mẹ đừng đi lung tung là cứ y như rằng bà đi lòng vòng, nhè nhẹ như để muốn khám phá mà sợ bị la. Chỉ cái chuyện mẹ đi quanh con cháu đang lau dọn cầm cái này lên hỏi, đụng cái kia để xem nó là cái gì… cũng khiến người khác bực mình.
Vì vậy chúng tôi tâm niệm rằng ngày xưa lúc nhỏ mình cũng hay tò mò, hay hỏi hay sợ, hay thích chứng tỏ “ta đây có tiền”… Ba mẹ, ông bà đã gắng hiểu mình. Thì hôm nay khi ông bà trở lại tính trẻ con thì con cháu hãy đặt mình vào vị trí ông bà mà gắng hiểu và chiều họ. Nhất là ở trường hợp tôi, chưa từng gần mẹ lúc trẻ. Thì nay tôi cố gần mẹ, cố xem tivi cùng mẹ, ngủ cùng mẹ và làm tất cả vì tôi biết thời gian bên mẹ không còn lâu nữa. Hãy sống bên mẹ để sau này không hối tiếc.
© 2024 | Tạp chí NƯỚC ĐỨC