Câu chuyện thứ 1:
Đó là vào một buổi chiều chủ nhật, chiếc máy bay tư nhân nhỏ chở một bác sỹ, một luật sư, một cậu bé và một linh mục đang bay qua vùng biển với vận tốc rất nhanh. Trên máy bay, thi thoảng họ nói với nhau vài câu chuyện đang nổi cộm trong xã hội, vị luật sư kể lại thành tích của ông khi vừa giúp thân chủ thắng một vụ kiện rắc rối, ông bác sỹ nói về những ca phẫu thuật tim thành công của ông gần đây.
Họ đang tiếp tục câu chuyện theo chiều hướng đó thì đột nhiên máy bay gặp trục trặc về động cơ, chao đảo liên tục, đánh mất thăng bằng và bắt đầu lao xuống. Người phi công nỗ lực hết sức nhưng vẫn không thể thay đổi được tình hình, cuối cùng anh hét to, nói với hành khách rằng họ nên nhảy xuống vì máy bay đã bị mất kiểm soát hoàn toàn, rồi anh ta lấy một chiếc dù và nhảy xuống trước.
4 hành khách trên máy bay vô cùng hoảng loạn, họ không muốn phải bỏ mạng ở vùng biển lạnh giá này. Nhưng thật không may, trên máy bay chỉ còn 3 chiếc dù. Người bác sỹ nhanh chóng chộp lấy một cái và nói:“Tôi là bác sỹ, tôi cứu sống rất nhiều người, do đó tôi phải sống,” rồi ông ấy nhảy ra ngoài.
Ông luật sư thấy vậy, sợ 2 người còn lại sẽ lấy hết dù nên đẩy họ sang một bên, nhanh tay lấy 1 chiếc và nói: “Tôi là luật sư, luật sư là những người thông minh nhất trên thế giới. Tôi xứng đáng được sống.” Rồi ông ấy đeo túi dù lên vai và nhảy xuống.
Bấy giờ chỉ còn lại 1 chiếc dù duy nhất, vị linh mục nhìn cậu bé và hiền từ nói: “Con trai, ta đã sống một cuộc đời không hối hận và ta biết ta đã sống đủ rồi. Con còn trẻ và còn cả một tương lai phía trước. Con hãy cầm lấy chiếc dù này, nó là cơ hội cuối cùng của con. Hãy hứa với ta, sau này con sẽ sống thật tốt và trân trọng cuộc sống mà con đã phải trải qua những giây phút ngàn cân treo sợi tóc như thế này để giữ được nó.”
Bất ngờ, cậu bé lôi ra 1 túi dù ở dưới gầm ghế và nói với vị linh mục: “Chúng ta không phải lo lắng đâu Cha ạ. Cái người đàn ông thông minh nhất thế giới vừa đeo là balo của con chứ không phải túi dù.” Sau đó, họ nhìn nhau, bắt tay nhau rồi nhảy ra khỏi máy bay.
Chúng ta khi được hỏi về bản thân thường vẫn nói “tôi làm nghề này”, “cha mẹ tôi làm gì”, “tôi có những bằng cấp này” mà hoàn toàn không nhận ra rằng những thứ đó không bao giờ đưa ra “định nghĩa” chính xác về bạn. Giống như điều người ta nhớ về bạn không phải ở những lời bạn đã nói mà là ở đôi tay bạn đưa ra khi họ gặp khó khăn. Lưu lại trong tâm trí người khác chính là nhân cách và đức hạnh của bạn. Hơn thế nữa, khi bạn dũng cảm vứt bỏ những truy cầu của bản thân, vứt bỏ sự ích kỉ của mình và suy nghĩ cho người khác, tâm hồn bạn sẽ thanh thản và bình yên, trí tuệ cũng từ đó mà minh sáng. Đó là những điều vượt xa khỏi trí thông minh thông thường mà người ta vẫn ca tụng.
Câu chuyện thứ 2:
Một hôm, khi đi ngang qua chỗ mấy con voi đang đứng trong sở thú, chàng thanh niên đột nhiên dừng lại. Anh băn khoăn không hiểu tại sao chỉ cần một sợi dây nhỏ buộc vào một chân bên trái là đã có thể trói buộc, giam giữ những con động vật to lớn này. Không có xích sắt, không có chuồng giam, những con voi ngoan ngoãn đứng im một chỗ, nếu có chuyển động thì cũng chỉ là một vài bước chậm rãi xung quanh chiếc dây nhỏ xíu ấy. Rõ ràng, vào bất cứ lúc nào, chúng cũng có thể cắn đứt dây để thoát khỏi tình trạng bị giam giữ này, nhưng vì lý do nào đó, chúng đã không bao giờ làm như vậy.
Trông thấy người quản tượng đứng gần đó, anh bèn tiến lại và hỏi lý do tại sao những con voi lại chỉ đứng ở chỗ ấy và không bao giờ có ý định tháo chạy.
Trước sự băn khoăn của chàng trai, quản tượng chậm rãi trả lời, như thể đã có rất nhiều người thắc mắc với anh câu hỏi đó: “Ngay từ khi những con voi còn rất nhỏ, chúng tôi đã dùng loại dây thừng cỡ này để buộc chúng. Lúc đó, loại dây như thế này là đủ giữ được chúng rồi. Khi chúng to lớn hơn và vòng dây buộc trở nên chật với chúng, chúng tôi lại nới dây rộng ra một chút nhưng hoàn toàn không thay dây khác. Chúng vẫn tiếp tục tin rằng chúng không thể thoát khỏi sợi dây đó. Chúng cho rằng lúc này sợi dây thừng ấy vẫn có thể trói buộc mình, nên chẳng bao giờ tìm cách thoát ra cả. Chúng tôi chỉ cố gắng trói buộc đôi chân của chúng, còn chính chúng đã tự trói buộc tâm trí của mình.”
Nghe đến đó, chàng trai vô cùng kinh ngạc. Anh kinh ngạc khi nhận thấy sức mạnh của tinh thần, của định kiến, của lối suy nghĩ quá lớn, không chỉ đối với con người, mà ngay cả động vật cũng vậy. Bất cứ lúc nào những con vật này cũng có thể cắn đứt dây và thoát khỏi những tháng ngày tù túng nơi đây, trở về với ngôi nhà thiên nhiên của chúng, nhưng vì chúng tin rằng mình không thể làm được điều ấy, không thể thoát khỏi sợi dây đã giam giữ chúng bấy lâu nay, nên chúng vẫn mãi bị mắc kẹt, mãi bị trói buộc.
Giống như đám voi kia, có bao nhiêu người trong chúng ta sống trên đời với suy nghĩ rằng mình không thể làm điều gì đó, đơn giản chỉ vì trong quá khứ, mình đã từng thất bại một lần? Thất bại chỉ là một phần của hành trình học hỏi và trưởng thành. Thất bại sẽ khiến chúng ta cứng cáp hơn, bản lĩnh hơn, giúp chúng ta nhận ra điều mình thực sự mong muốn, điều có ý nghĩa và quan trọng trong cuộc đời mình.
Đừng vội từ bỏ dù cuộc sống của khắc nghiệt đến mức nào. Chỉ cần bạn tin tưởng vào bản thân, tin tưởng vào những giá trị mà bạn đang theo đuổi, hành xử dựa trên những tiêu chuẩn đạo đức đúng đắn, bạn nhất định sẽ thành công theo cách riêng của mình. Và đó mới chính là thành công thực sự, thông minh thực sự, và hạnh phúc thực sự.
Theo MoralstoriesHoài Anh biên dịch
© 2024 | Tạp chí NƯỚC ĐỨC