Sau tuổi 40, tôi đã hiểu được rằng, cuộc sống sẽ chẳng vì ai, sẽ chẳng vì những lời oán trách mà đi theo một quỹ đạo khác.
Cuộc đời mỗi người chúng ta, nhìn qua nhìn lại, thật bận rộn, mệt mỏi. Dù cho cả một đời vất vả, nhưng sau cùng vẫn có nhiều việc ta chẳng thể hoàn thành được. Cả một đời cố gắng tiết kiệm, tằn tiện, tích cóp, vậy mà vẫn thấy tiền bạc không bao giờ là đủ cả. Con người ta, cả một đời cố gắng chịu đựng, nhường nhịn, thậm chí lo sợ, nhưng dù cho cẩn thận thế nào thì ta vẫn bất cẩn, gây ra lỗi lầm với không ít người.
Cả một đời chúng ta đều đang học đọc, học viết, học cảm thông, nhưng dù có thông minh đến mấy thì vẫn phải đối diện với không ít lần thua thiệt. Cả một đời dù cố gắng tỉnh táo bao nhiêu, bình tĩnh bao nhiêu thì sau cùng vẫn không tránh khỏi những lần nuối tiếc đến cay đắng.
Sau tuổi 40, tôi đã hiểu được rằng, thế giới thật rộng lớn, còn bản thân mình thật bé nhỏ. Có những chuyện không cần phải xem nặng đến thế, bản thân ta vốn đã rất khổ, rất mệt nên cũng không cần vì những chuyện không đáng mà giày vò bản thân. Đời người vốn là một con đường ngoằn ngoèo nên chắc chắn có rất nhiều chuyện khiến ta không vừa lòng, vì thế không cần cưỡng ép bản thân phải đi thẳng. Đã cố gắng hết mình thì kết quả ra sao cũng nên vui vẻ chấp nhận.
Sau tuổi 40, tôi đã hiểu được rằng, đời người quá ngắn ngủi để tính toán, chi li những điều nhỏ nhặt. Có những việc không hiểu được thì không cần phải hiểu, có những người không đoán được thì không cần phải đoán, có những lời lẽ nghĩ không thông thì không cần phải nghĩ thêm được nữa. Những điều không vui trước đây, hãy đem cất nó vào một xó bụi bặm.
Vậy nên, hãy nhắc nhủ mình thường xuyên: Tôi không được hoàn hảo, nhưng nhất định phải sống chân thành. Tôi không được giàu có, nhưng nhất định phải sống vui vẻ.
Sau tuổi 40, tôi đã hiểu được rằng, cuộc sống sẽ chẳng vì ai, sẽ chẳng vì những lời oán trách mà đi theo một quỹ đạo khác. Dù ta có oán trách hay không thì cuộc sống vẫn diễn ra như thế, dù ta có buồn phiền đến đâu thì đời người vẫn y như thế. Oán trách nhiều, buồn phiền nhiều thì ta chính là người khổ não nhất, mệt mỏi nhất.
Có khóc, cuộc đời sẽ không vì thế mà chảy nước mắt vì ta. Có khổ thì cuộc đời cũng không bởi thế mà thêm phiền não. Sinh ra là con người thì phải chấp nhận đâu phải chuyện nào cũng luôn thuận buồm xuôi gió, xuôi chèo mát mái, nhất là trong công việc, sự nghiệp riêng.
Người sống ở đời, vui vẻ là một đời, sầu khổ cũng là một đời, vậy sao ta không vui sống cho đến cuối đời này cho thỏa một kiếp người?
Sau tuổi 40, tôi đã hiểu được rằng, đừng vì những người mình không thích mà đánh mất niềm vui, đừng vì những người chỉ vụt thoáng qua trong đời mà lưu luyến không thôi, đừng vì những điều bản thân không hài lòng mà phải long đong khổ sở sống trong muộn phiền. Hãy sống vì bản thân, dù cho cuộc sống cho ta điều gì thì hãy vui vẻ đón nhận!
Đừng làm khó bản thân, cũng đừng bắt chước người khác, hãy là chính mình, đi theo con đường mình đã chọn, làm tốt những việc trong phận của mình, sống cuộc sống mà mình mong muốn. Đó mới là thái độ sống tốt nhất!
Sau tuổi 40, tôi đã hiểu được rằng, những gì mình không với tới cũng không nhất thiết phải mong muốn thái quá, cứ để mọi chuyện diễn ra theo tự nhiên. Khi thấy mệt mỏi, hãy buông lỏng bản thân, ngồi xuống uống tách café và nghe một vài bản nhạc hay. Khi thấy khó chịu, hãy tìm đến người thân yêu nhất để thổ lộ, tâm sự.
Những lúc buồn phiền, hãy tự mình tìm kiếm niềm vui, nhưng đừng đánh mất hạnh phúc. Những lúc bận rộn, hãy tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, nhưng đừng đánh mất sức khỏe. Những lúc mệt mỏi, hãy dừng chân lại, nhưng đừng đánh mất niềm vui.
Sau tuổi 40, tôi đã hiểu được rằng, đừng làm khổ bản thân vì đời người cũng chỉ mấy chục năm ngắn ngủi, chỉ trong chớp mắt là đã hết một đời. Không oán trách, chỉ trích bản thân, chừa lại cho mình một phần lạc quan, an yên. Không cưỡng cầu, mong mỏi thái quá, chừa lại cho bản thân một phần điềm tĩnh, thản nhiên. Không so đo, tính toán chi li, chừa lại cho bản thân một phần tình cảm chân thành nhất.
Cũng đừng hâm mộ vầng hào quang của người khác thái quá, không chê trách thói đời nóng lạnh. Tự tin, kiên định với những lựa chọn của bản thân.
Cuối cùng, tôi cũng chỉ muốn nhắn gửi rằng, dù ở tuổi nào thì cách sống tốt nhất vẫn là: Nghĩ thông, nhìn thoáng và buông bỏ!
Theo Trí Thức Trẻ
© 2024 | Tạp chí NƯỚC ĐỨC