Tôi thường có cuộc gặp với các bạn trẻ đều đặn mỗi tuần. Chúng tôi chia sẻ về nhiều chuyện, về đá quý, nghệ thuật, kinh nghiệm sống, và đặc biệt là khởi nghiệp.
Tôi nhìn thấy một điểm chung ở phía các bạn, một điều mà "giới trẻ" chúng tôi 10 năm trước cũng gặp phải: Sự sợ hãi.
Một số bạn sợ mình không đủ khả năng, một số bạn lo không kiếm được người đồng chí hướng, một số nói không đủ tiềm lực tài chính...Tất cả nỗi sợ ấy khiến các bạn do dự.
Tôi xin chia sẻ quan điểm và kinh nghiệm đã trải qua của mình về sự sợ hãi cùng các bạn trẻ.
Những ngày đầu tiên phải bước chân với thế giới ganh đua là ngày tôi vào lớp 1, các bạn biết tôi sợ gì không? Tôi sợ không học được chữ cái, không nhớ được thì sao. Đấy, nỗi sợ của tôi buồn cười thế đấy!
Trong suốt thời gian ngồi ghế nhà trường tôi sợ nhiều thứ lắm, sợ bị gọi lên bảng lúc chưa thuộc bài, sợ mất lòng thầy cô, sợ bạn bè không chơi với mình, sợ cô bạn gái mình thích không thích mình...
Mấy cái sự sợ hãi trẻ con ấy theo năm tháng và trải nghiệm cuộc sống khiến tôi cũng hết sợ. Và khi nhìn lại, tôi lại thấy mấy cái thứ mình "sợ" ấy thật "đáng yêu".
Khi tự bước chân vào đời và bắt đầu những bước đi đầu tiên để tự lực cánh sinh, lúc ấy, có lẽ là lúc ta cảm nhận được sức nặng của cơm áo gạo tiền, nhất là khi 1 vợ 2 con 3 tầng 4 bánh luôn là niềm mơ ước, là khát khao của bao người.
Một vài người còn cho đó là tiêu chuẩn để đo lường hạnh phúc, thành công, thứ bậc xã hội. Như thế, nỗi sợ thực sự hầu như ai cũng đã từng phải đối mặt là đây.
Các ông lớn của thế giới bắt đầu khởi nghiệp từ garage, nhà kho... Để thành công, họ chỉ cho phép mình có một nỗi sợ duy nhất: sợ đánh mất cơ hội.
Hãy tự tin lên, việc lớn lao luôn khởi nguồn từ điều nhỏ nhặt. Nếu bạn còn do dự, xin hãy nhớ "tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại".
Theo Trí Thức Trẻ
© 2024 | Tạp chí NƯỚC ĐỨC