Thế nhưng 8 tháng sống trong cuộc hôn nhân không hạnh phúc với chồng Tây, tôi nhận ra rằng mình đã sai và thật sự hối hận vì xem thường đàn ông Việt. Tôi không phủ nhận đa số đàn ông Việt có vô số thói xấu, vô số điều khó chấp nhận, tha thứ. Tuy nhiên nếu nhìn với con mắt bớt cực đoan hơn thì họ so với đàn ông Tây vẫn hơn gấp vạn lần.
Tôi lớn lên mang theo những ám ảnh tuổi thơ và những lời căn dặn của mẹ về đức tính nhẫn nhịn, chịu thương chịu khó, hy sinh tất cả cho chồng con để làm một người phụ nữ đảm của gia đình. Tôi đã không làm như thế, tôi quyết tâm thay đổi số phận vì không muốn giống cuộc đời mà mẹ đang sống. Bởi vậy, trong chuyện tình cảm tôi luôn đề phòng và không bao giờ cho phép mình được rung động trước các chàng trai Việt. Người chồng tôi mơ ước là một anh Tây chính hiệu. Chỉ có lấy chồng Tây, tôi mới thoát khỏi gông cùm của thói độc tài, ích kỷ – tật xấu ăn sâu trong tiềm thức của cánh đàn ông Việt Nam. Tôi nghĩ những người đàn ông Tây phương sẽ tiến bộ, văn minh hơn, biết chiều, quý trọng phụ nữ hơn.
Tốt nghiệp đại học ngoại ngữ, tôi xin vào làm việc tại một công ty nước ngoài ở Việt Nam. Đó là môi trường tốt để giúp tôi dễ dàng đạt được mong ước của mình. Thông qua giới thiệu của một đồng nghiệp, tôi đã quen và yêu một anh Tây hơn tôi đúng một giáp. Trước đây Toni – người yêu tôi từng trải qua vài ba mối tình. Tôi quan niệm, quá khứ như thế nào không quan trọng, miễn sao hiện tại và tương lai anh ấy chỉ yêu một mình tôi là đủ.
Lúc mới yêu, cũng có đôi lần sự sòng phẳng thái quá của anh ấy khiến tôi hụt hẫng. Mỗi lần cùng nhau đi ăn uống, Toni đều đề nghị chia đôi số tiền phải trả, lâu dần tôi cũng quen. Trong mọi chuyện, chúng tôi đều khá hợp nhau nhưng chỉ riêng “chuyện ấy” là hay tranh cãi, bất đồng. Toni nghĩ về sex rất thoáng. Với anh ấy, tình dục và tình yêu không đi liền với nhau. Thích, hợp thì lên giường và ngay sau đó trở thành hai người xa lạ cũng chẳng sao. Anh ấy ngạc nhiên khi bị tôi từ chối và không tán thành khi tôi giải thích rằng “trinh tiết để dành cho đêm tân hôn”. Anh ấy bảo tôi quá lạc hậu, cổ hủ. Tuy có vài điểm không tương đồng, nhưng rồi duyên số vẫn gắn bó hai chúng tôi thành vợ chồng.
Khi về sống một mái nhà, tôi mới vỡ lẽ ra được nhiều điều mà trước đó chưa bao giờ nghĩ tới. Trong chuyện tiền bạc, anh ta chẳng phóng khoáng mà ngược lại chi li hơn cả đàn ông Việt. Vì chưa có nhà nên chúng tôi thuê căn hộ riêng để ở. Tiền nhà và mọi khoản chi tiêu anh ta đều cộng gộp và chia đôi, mỗi người phải trả một nửa. Anh ấy chỉ đưa cho tôi một khoản nhỏ để mua thực phẩm ăn uống, còn đâu anh ấy cất dành để chi tiêu riêng. Anh ấy bảo: “Chúng ta là vợ chồng nhưng phải độc lập về tài chính để nếu có li dị thì không phải chia chác tài sản”.
Sống với Toni, tôi đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Việc nhà cửa, cơm nước anh ta khoán trắng cho vợ. Anh ấy bảo không quen vào bếp, chỉ quen đi ăn hàng nên nếu tôi không nấu ăn được thì cả hai đi tiệm. Xót tiền nên tôi phải lăn vào bếp. Là con rể nhưng anh ấy chỉ về thăm quê vợ được hai lần. Anh ấy thấy khó chịu với lối sinh hoạt ở quê và luôn mồm chê mất vệ sinh. Là đàn ông nhưng anh ta chẳng biết gì ngoài việc ôm tivi hay máy vi tính. Từ treo cái dây móc quần áo đến đồ điện hỏng, tôi đều tự xoay xở.
Trước khi cưới, Toni bảo rằng chưa muốn sinh con, cứ sống thử với nhau một thời gian, nếu thấy gắn bó, hợp thì mới sinh con. Quan hệ vợ chồng rạn nứt mà vướng con cái rất khó giải quyết. Tôi nghe mà chỉ biết nuốt nước mắt vào trong bởi có phân tích thì anh cũng chẳng thèm nghe. Mỗi lần bay về nước thăm nhà hoặc cùng bạn bè đi du lịch, anh ấy chẳng bao giờ rủ tôi đi cùng. Anh ấy bảo tôi đi sẽ làm vướng chân anh ấy. Tôi biết Toni cố tình nói thế để dễ dàng quan hệ với những cô gái khác mà không sợ bị tôi phát hiện. Biết chồng trăng hoa với các cô gái khác nhưng tôi vẫn phải im lặng cam chịu.
Điều khiến tôi khổ tâm nhất là quan hệ vợ chồng. Mỗi lần anh ấy đòi hỏi đều khiến tôi kinh hãi. Toni có ham muốn tình dục quá cao nên mỗi lúc ân ái đều khiến tôi kiệt sức. Ngày nào anh ta cũng bắt tôi chiều chuộng và xem tôi như một nô lệ tình dục chứ không phải là vợ. Tính đến nay cuộc hôn nhân của chúng tôi đã kéo dài 8 tháng mà tôi tưởng như nó đã kéo dài 8 năm.
Làm một người vợ nhưng nhìn lại tôi chẳng có gì.
Tiền của, nhà cửa, tình yêu, con cái…. đối với tôi chỉ là một số không tròn trĩnh. Thậm chí một ước mơ, mong muốn cũng không dám nghĩ đến vì như anh ấy bảo sống ngày nào biết ngày đó, không tính trước được tương lai. Tôi thấy vô cùng chán nản và nhận ra rằng sai lầm lớn nhất của cuộc đời mình là gắn bó cả đời với một người chồng Tây, khác màu da, khác dòng máu, khác về tất cả mọi thứ.
Đàn ông Việt tuy có người ích kỷ, nhỏ nhen, hẹp hòi nhưng suy cho cùng họ vẫn là người Việt, vẫn dễ dàng thấu hiểu đồng cảm với nhau hơn. Đừng dại dột đặt niềm tin mù quáng vào chồng Tây để rồi phải chịu bao thiệt thòi, đau khổ giống như tôi.
Linh, VNEXPRESS
* Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả!
© 2024 | Tạp chí NƯỚC ĐỨC