Hai vợ chồng em lấy nhau rất sớm, cả hai đứa lúc ấy chỉ mới 18 tuổi, tụi em lại có con ngay, nên giờ này hai con em đã lớn mà tụi em lại còn quá trẻ. Nói là tụi em quá trẻ, chứ thật ra là chồng em trông trẻ hơn em nhiều lắm. Anh ấy chỉ mới 38 tuổi, ra đường nói chưa vợ có khối người tin.
Ngay cả khi con gái em đi với bố, còn có người lầm là bạn trai của nó. Nhiều bạn bè em khuyến cáo phải canh chừng ảnh, nhưng em nghĩ vợ chồng là duyên số, cái gì của mình là của mình.
Đến nay thì em mới ngộ ra, suy nghĩ trên của em chỉ là do em tự tin quá, cái loại tự tin tếu đó mà. Tức là em chưa hề thấy qu an t ài nên không biết đổ nước mắt là gì.
Nay thì em biết rồi!
Hai vợ chồng em cứ mỗi hai năm lại về Việt Nam thăm hai bên nội ngoại. Chuyến rồi vì bận, em để cho chồng đi một mình. Vậy là có biến ngay. Sau đó đứa em gái gọi qua, báo cho em biết, chồng em có vợ bé, một cô làm ở tiệm cắt tóc dưới Cần Thơ, cô ấy vừa mới sinh thằng con trai. Em nghe mà bủ n rủ n tay chân. Em còn nghe cô ta bồng con đến nhà mẹ chồng em và được bà tiếp đón nồng hậu.
Từ chuyện này, em mới bắt đầu coi lại nhà bank, lục lọi trong xe, túi áo… Hóa ra lâu nay, chồng em gửi về $400 hàng tháng cho mẹ con cô ta. Ngoài ra thường xuyên đến mấy chỗ gửi hàng, để gửi tả lót, sữa… Hèn chi mà em vẫn thấy anh ấy đem sữa về nhà, đóng thùng. Anh ấy nói mẹ bệnh nên hàng tháng phải gửi sữa về.
Em thật ngu dốt để người ta lừa trước mũi mà không biết.
Trong khi bản thân lo tằn tiện từng đồng từng xu. Em đi làm mà chỉ có hai cái quần jean, mua giống y chang nhau, để đồng nghiệp không biết mình chỉ có hai cái quần đi làm. Có nhiều hôm weekend muốn không nấu nướng, vợ chồng con cái đi ăn ngoài, nhưng tính toán lại thấy hao tốn, vậy là è lưng ra nấu. Nhà không dám xài máy rửa chén vì sợ hao nước, hao điện.
Em thì thường dậy sớm để làm công việc nhà trước khi đi làm, thế mà, nhà lạnh cóng cũng chỉ co ro chịu chứ không dám mở heater, sợ tốn điện… Em ngu quá, tiền em tiết kiệm là để chồng gửi về Việt Nam nuôi con riêng!
Thật sự người mà em tức nhất trong chuyện này là bà mẹ chồng của em. Tại sao bà có thể tiếp đón cô kia trong khi em vẫn còn là dâu của bà? Em vẫn là mẹ hai đứa cháu ngoan của bà. Hay là bà nghĩ em không sinh được con trai, mà cô kia thì đã sinh ra một cháu đích tôn cho bà!? Em nghĩ nên để mình có bầu không? Em vẫn có thể, vì em chỉ mới 38 tuổi, khỏe mạnh. Em có nên dùng đứa con để lấy lại chồng không?
Em có nên gặp mẹ chồng để nói lên nỗi bất bình của mình không? Em chưa nói gì với chồng em cả, và hình như chồng em chưa biết là em đã rõ mọi chuyện.
Giữ một chuyện như thế trong lòng, nó khiến em già đi từng ngày.
Tuyet Trang
© 2024 | Tạp chí NƯỚC ĐỨC