Điều tuyệt vời tuổi 30: Cái giá phải trả càng đắt, điều nhận lại càng giá trị

Điều tuyệt vời tuổi 30: Cái giá phải trả càng đắt, điều nhận lại càng giá trị

Có lẽ nhận định ấy không sai. Như một câu hát mà tôi tự viết cho chính mình: “Có những ngày buồn đau, cũng có những ngày cười thật vui. Để đổi lấy những tháng ngày bình yên, là cái giá phải trả phận bèo trôi”  

 

132 1 Dieu Tuyet Voi Tuoi 30 Cai Gia Phai Tra Cang Dat Dieu Nhan Lai Cang Gia Tri

 

 

Tôi muốn cám ơn Hai Người Má đỡ đầu tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi.

Và tôi cũng xin phép gửi lời cám ơn đến những người Bố, người Mẹ đã dành sự yêu thương cũng như những điều tuyệt vời nhất cho con của họ.

Trước khi đến nội dung chính thức của bài viết, tôi muốn nói đôi dòng: Bản thân tôi như nhiều bạn khác, du học xứ người cũng vừa học vừa làm, cũng có những thời điểm cô đơn, tuyệt vọng nơi miền đất xa lạ.

Nhưng bài viết này không phải là một bài viết ở khía cạnh bi quan, tâm trạng buồn mà bài viết này tôi muốn gửi đến các bạn du học sinh, hay những người xa xứ để mưu sinh như một sự cổ vũ và động viên tinh thần cho mọi người, những bạn du học sinh đang mông lung và mơ hồ với sự lựa chọn của mình hay những bạn đang gặp phải chướng ngại vật trên con đường đi của mình.

Tôi đang theo học Tiếng Tây Ban Nha ở Tây Ban Nha theo diện du học sinh, có lẽ lịch học không quá mệt mỏi, dày đặc như các bạn đang theo học đại học hay cao đẳng ở đây.

Vì thời điểm ấy, tôi không có sự lựa chọn tốt hơn; nói đúng hơn thì tôi muốn thoát khỏi thời kỳ khủng hoảng và cũng có thể nói đây là như một cuộc trải nghiệm, một cuộc hành trình đi tìm chính mình, mong muốn bản thân sẽ tìm thấy con đường tương lai, muốn mình biết được điều gì mình thật sự muốn làm và người mình mong mỏi để được trở thành.

Đến ngày hôm nay, gần 1 năm tôi học ngôn ngữ Tây Ban Nha tại tại đất nước của những chú bò tót này.

Trước khi tôi quyết định rời khởi Việt Nam, viễn cảnh trong trí tưởng tượng của tôi rất đẹp, lung linh và tôi sẽ trở thành một sinh viên thực sự như tôi hằng mong mỏi.

Nhưng khi đến đây rồi, cũng có một chút vỡ mộng vì hiện thực thì luôn trần trụi, khác hẳn với bức tranh được phác hoạ trước kia. Vậy mà giờ đây, ngay cả bản thân tôi vẫn không tin rằng mình đã vượt qua được và cũng đã trải qua 4 mùa nơi đây.

Tôi đã trải qua hai mùa đông ở đây, Việt Nam chỉ có hai mùa mưa nắng, tôi chưa được nhìn thấy tuyết thật bao giờ và muốn thử cảm giác khi thở mà ra khói sẽ như thế nào, vì vậy tâm trạng tôi vô cùng hào hứng khi đến đây. Nhưng thực tế thì, không có một chút gì gọi là lãng mạn hay lung linh như trên phim cả, chỉ có một cảm giác duy nhất là toàn thân tê cóng và không muốn bước ra khỏi chiếc giường thân yêu mỗi buổi sáng mùa đông.

Còn năm mới bên này thật sự rất khác, khác xa với Việt Nam nhiều lắm, không có cảnh nấu bánh ngày Tết, không có những bài hát nhạc Xuân rộn ràng ở các cửa hiệu, càng không có chuyện đi lễ đầu năm đâu.

Âý vậy mà tin nổi không, tôi cũng đã trải qua hai mùa xuân nơi đây, điều đó nghĩa là tôi đã xa Việt Nam hai cái Tết rồi đấy.

132 3 Dieu Tuyet Voi Tuoi 30 Cai Gia Phai Tra Cang Dat Dieu Nhan Lai Cang Gia Tri

Ngày 10.02.2018 – ngày tôi đã nghĩ rằng mình có lẽ không thể sống tiếp được nữa, ngày tôi đặt chân đến xứ sở bò tót này là một điều không tưởng.

Tôi không thể tin được mình đã rời Việt Nam để đi xa đến thế, đến một nơi mà hoàn cảnh của một đứa con gái như tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ chạm được, cho đến khi bước xuống sân bay Madrid (Tây Ban Nha), cái lạnh buốt của mùa đông đã đánh thức tôi dậy, tôi chợt tỉnh giấc và nhận thức rằng đây không phải là mơ.

Rồi đến khi tôi đặt chân đến thành phố tôi sẽ sống, tôi thấy người ta gặp nhau rồi hôn vào má nhau như lời chào hỏi, tôi không thấy những hàng quán vỉa hè, càng không thấy những gánh hàng rong, chỉ có những cửa hiệu sang trọng với những ánh đèn rực rỡ, một cảm giác vô cùng lạ lẫm. Nhưng là sự thật đấy, từ ngày hôm nay, tôi chính thức bắt đầu một cuộc sống mới của mình ở nơi đây.

Tôi cũng biết rằng, ngày hôm ấy là cột mốc cho một cuộc hành trình mới bắt đầu, không biết điều gì đang đợi phía trước nhưng ít nhất đó là điều tôi đã làm được đó là một hành trình đi tìm chính mình

Tôi – một cô gái có thể nói tự lập từ khi còn khá trẻ, ngày xưa tôi tự cho rằng mình khá đáng thương và cô đơn vì đang sống hôm nay đã lo ngày mai không biết có gì ăn không? Bữa đói, bữa no, cơm áo gạo tiền quẩn quanh trong cái đầu nhỏ bé nhiều ngăn chứa đựng hàng ngàn thứ bên trong. Hôm nay ở nhờ nhà bạn này, ngày mai ở nhờ nhà bạn khác. Lang thang khắp nơi, bốn bể là nhà

Rồi một ngày vấp ngã, một ngày nhận sự thất bại, mỗi ngày chứng kiến nhiều mảnh đời bất hạnh hơn cả mình nhưng họ rất nỗ lực rồi chứng kiến những người không có gì, tay trắng nhưng lập nên sự nghiệp và rất thành công. Từng câu chuyện tưởng chừng như vụn vặt ấy, nhưng chấp vá lại, đó là một bài học đầy giá trị cho tôi.

Tôi bớt than vãn về số phận của mình, bớt than thân trách phận, thay vào đó là tìm mục tiêu của đời mình, lập cho mình những kế hoạch theo những cột mốc của cuộc đời. Năm 20 tuổi tưởng tượng cuộc sống của mình thế nào, năm 25 tuổi tôi sẽ bước đi trên con đường như thế nào, năm 30 tuổi sẽ có những gì rồi đến năm 40 tuổi, 50 tuổi nữa, … tò mò quá, tôi thật sự muốn biết tương lai của mình méo tròn ra sao?

Rồi tôi bắt đầu đọc khá nhiều sách về triết lý sống, về cuộc đời, tìm hiểu trên Internet những nhân vật truyền cảm hứng, có những ngày bỏ ra hàng giờ, theo dõi các kênh trên Youtube như:

TEDx Talks, Be Inspired, RedFrost Motivation hay The Ellen Show cho đến Steve Harvey hay Nick Vujicic,… nghe những câu chuyện của các nhân vật từ người nổi tiếng, các nhà tỉ phú, các diễn viên Holywood, các diễn giả, doanh nhân cho đến những đứa bé, những người phụ nữ bình thường nhưng họ lại chọn con đường cho mình đi không một chút tầm thường…

132 4 Dieu Tuyet Voi Tuoi 30 Cai Gia Phai Tra Cang Dat Dieu Nhan Lai Cang Gia Tri

Sau đó, tôi tự viết một lịch trình cho cuộc đời mình. Bắt đầu một ước mơ, rồi lao vào để thực hiện những điều ấy. Người ta thường nói: “Tuổi trẻ như một cơn mưa rào”. Nghiệm lại bây giờ thấy cũng có lý lắm.

Tuổi trẻ mà, nông cạn và bồng bột; nhiệt huyết và sáng tạo, có những lúc đã từng thành công ở một giai đoạn nào đó, nhưng bản tính hiếu thắng, bốc đồng và một phần cũng muốn chứng tỏ cho những người coi thường mình thấy rằng họ sai khi đối xử không đúng với mình…

Và rồi cái giá phải trả, đó là bắt đầu nếm mùi vị từ cuộc sống, nhận những trái đắng, nếm trải khá nhiều vị chua, cay, ngọt, mặn không khác nào những món ăn hàng ngày chúng ta thưởng thức.

Thật ra vạn vật trên đời này đều có lý do tồn tại của nó. Không tự nhiên trái ớt cay, trái hủ hoa đắng hay mật ong thì ngọt, hoặc không tự nhiên có món ăn rất ngọt nhưng có món lại rất đắng. Bởi vì cuộc sống chính là có những lúc thăng hoa nhưng cũng có đôi khi trầm lắng.

 

Nhưng thất bại cũng không làm nhục ý chí của tôi, tự mình nói với mình rằng “xem như vừa mới trải qua một giấc ngủ, một giấc ngủ khá dài và giờ đây thức dậy đã có đủ năng lượng để tiếp tục hoàn thành những ước mơ còn dở dang”.

Tôi lại lại đứng dậy, tiếp tục làm việc để thực hiện các kế hoạch của cuộc đời vạch ra.

Năm 30 tuổi phải có được 1 căn chung cư nhỏ, mua trả góp cũng được.

Năm 35 tuổi có thể đi sang nước ngoài học 1 chuyên ngành nào đó.

Năm 40 tuổi tự do kinh doanh riêng, phát triển sự nghiệp.

55 tuổi bắt đầu hưởng thụ, đi làm công tác xã hội, đi làm Công Đức, đi du lịch trời Tây, đến thăm đất nước của những bông hoa Tu-lip, thành phố của những chiếc cối xây gió, đất nước tôi hằng mong ước được đến từ khi còn bé nhưng chỉ được nhìn ngắm trên màn ảnh nhỏ hay ngắm tháp Eiffel ở thành phố lãng mạn Paris, hay lang thang dọc theo những kênh đào Venice ở Ý, ngồi ngắm hoàng hôn trên sông Đa Nuýp (Danube), thưởng thức món Socolo ngon nhất thế giới tại Bỉ, thưởng cho mình 1 ly kem chocolate ngây ngất vào một ngày se lạnh tại Thụy Sĩ

Hay đến thăm đất nước với những câu chuyện thần thoại như Aladin, ghé qua Bỉ ngắm nhìn những bức tranh về nhân vật hoạt hình nổi tiếng Xì Trum ở trên tường hay trần nhà tại khu vực quảng trường ở Brussels hoặc đến Tây Ban Nha để đắm chìm vào những vũ điệu Flamenco, hòa mình vào các lễ hội quanh năm suốt tháng nơi đây, xem những cuộc rược đuổi của những chú bò trên đường vào khoảng tháng 7 và tháng 8 hàng năm hay thưởng thức món Paella hoặc Tapas là nét đặc trưng truyền thống của xứ sở bò tót này …

132 5 Dieu Tuyet Voi Tuoi 30 Cai Gia Phai Tra Cang Dat Dieu Nhan Lai Cang Gia Tri

Nhưng cuộc đời mà, khác hơn những gì mình tưởng tượng nhiều lắm; vì trong trí tưởng tượng của tôi, mọi thứ luôn trơn tru, con đường rất bằng phẳng giống như một dòng sông êm đềm, tôi như người lái đò cứ chèo một cách từ từ rồi cũng sang đến bờ như mình dự định. Nhưng quên mất rằng, có những đoạn giông bão, có những đoạn sóng to gió lớn, đánh thuyền đi lệch hướng.

Đôi khi vì 1 sự an toàn, hoặc là không thể đi tiếp đoạn đường này đành phải rẽ sang một đoạn đường khác.

Vậy nên, những kế hoạch đã thay đổi, không còn trình tự như một kế hoạch bản thảo mà tôi đã lập ra: tuổi 20 thì đã trôi qua lâu quá rồi; tuổi 45 thì chưa đến, đang cố gắng từng ngày để thực hiện điều này; ở độ tuổi 30 theo như kế hoạch thì tôi chưa đạt được, nhưng tôi đã đạt được những ước mơ ở độ tuổi 35 và 55 rồi.

Qua mỗi gia đoạn ấy, tôi luôn nhắc chính mình, trong cuộc sống không nên quá cầu toàn, cũng không nên quá máy móc theo thứ tự như kế hoạch đã định sẵn; nhưng cuộc đời bắt buộc phải có kế hoạch, có mục tiêu để phấn đấu.

Cho dù là tuổi 30 bạn chưa đạt được mục tiêu bạn đề ra, nhưng ít nhất bạn cũng đã được mục tiêu của tuổi 40 và 50 rồi, thì nên trân trọng với những điều mình được ban tặng và tiếp tục kiên trì để theo đuổi mục tiêu năm 30 cho dù là năm 40 mới thực hiện được nó cũng không sao, và năm 30 tuổi ta đã có cuộc sống của tuổi 40 rồi.

Vì vậy, cho dù là cuộc sống có những ngã rẽ, có những thay đổi về cột mốc thời gian hay tại một thời điểm nào đó ta tạm dừng lại một chút, cũng không sao. Quan trọng là đến cuối đời, một ngày ta rời khỏi “cõi tạm” này, ta không hối hận vì những gì đã đi qua là được

Một điều quan trọng với tôi nhất là, tôi có Hai Người Má đỡ đầu luôn dành điều tốt nhất cho tôi. Tuy họ không sinh ra tôi nhưng nếu không có họ, có lẽ tôi không được tái sinh lần nữa; nếu không có họ có lẽ tôi mãi chỉ là con Ếch Ngồi Đáy Giếng; không có họ giờ này tôi không thể ngồi đánh máy viết lên những dòng suy nghĩ của mình; nếu không có họ, tôi sẽ không cảm nhận được

Tình Yêu Thương Ấm Áp đến thế, không có họ thì Thế Giới thực ngoài kia tôi chỉ được nhìn qua màn hình ảo mà thôi. Họ đã cho tôi chạm được những điều mà thật sự mơ tôi cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ chạm được.

Nếu ai đó hỏi tôi rằng, tôi có hối hận hay nuối tiếc vì những gì đã qua không?

Tôi tự tin khẳng định rằng không. Vì so với những điều tôi nhận được thì cái giá tôi phải trả cũng xứng đáng. Nhưng nếu được quay lại, tôi sẽ cố gắng làm tốt nhất có thể để những người yêu thương tôi không bận tâm và phiền lòng thôi.

Nếu ai đó hỏi tôi rằng nếu có kiếp sau tôi mong muốn cuộc sống thế nào?

Nếu thật sự có kiếp sau, tôi hy vọng mình trở thành con ruột của Má đỡ đầu tôi, để tôi có thể dành tình yêu thương và chăm sóc cho họ nhiều nhất có thể. Bởi vì họ đã vất vả vì tôi quá nhiều rồi.

Trước hay sau, rồi chúng ta cũng sẽ thực hiện được những điều mình mong ước, có được những điều chúng ta có. Vì vậy, dù có tổn thương đến mấy, cuộc đời có tàn khốc đến đâu thì chúng ta cũng luôn có những người yêu thương ta vô cùng và mỗi ngày chúng ta sống hạnh phúc không chỉ cho riêng bản thân mình, mà vì những người thương yêu mình cũng được vui vẻ, vì họ mà phấn đấu và vì vẫn còn những giấc mơ đang cố gắng chạm đến.

Mỗi một người, ông Trời sẽ tặng bạn một cơ hội, một con đường đi khác nhau. Khi muốn khóc thì hãy khóc thật to và khi muốn cười thì cứ cười thật sảng khoái. Những gì chúng ta hy sinh, chưa hẳn đó là một sự mất mác đâu, có khi điều nhận lại càng quý giá hơn rất nhiều.

Dù bất kể đó là gì, suy cho cùng thì chỉ cần mình thấy hạnh phúc, vui vẻ với những điều mình đang có thì đó cũng là một sự thành công trong cuộc đời của bạn.

 

BÀI DỰ THI SỐ 122, TÊN TÁC GIẢ: Lily

DU HỌC SINH: Tây Ban Nha

 


© 2024 | Tạp chí NƯỚC ĐỨC



 

Bài liên quan