(Truyện hư cấu. Hình trôi nổi trên mạng. Người trong hình không phải nhân vật trong truyện)
Khi làm hộ pháp cho Thích Thủ Thiêm ở phía Nam, Hải Cẩu đánh dẹp lề đường, đánh dẹp luôn các cụ già bán hàng rong. Dư luận la ó, chửi vỗ mặt:
- Cẩu tặc! Mày tranh ăn với các quan thì được. Tranh ăn với các mẹ già thì chỉ có thể là đồ chó má!
Tiếng chửi động đến thiền môn, buộc trụ trì, đại đức Thích Thủ Thiêm phải bắt hộ pháp Thích Hải Cẩu sám hối và tống về nhà rửa bát cho nhà hàng của vợ.
Cũng lúc ấy, ở phía Bắc, trụ trì Chùa Ma Vàng Thích Bái Vong vừa bị báo chí và dư luận la ó về trò nhát ma doạ quỷ buộc phải sám hối đại tăng. Sám hối xong, Thích Bái Vong ngồi dưạ gốc đa toạ thiền, tâm hướng tiền, nhấc chiếc Vertu lên gọi cho Hải Cẩu:
- Ra ngoài này ta thọ giới cho rồi về làm ăn!
Hải Cẩu mất một tháng thọ giới sa di tại cây đa.
Suốt nhiều năm trời, người ta chỉ thấy Hải Cẩu uống nước lã mà sống. Ngài trở thành Bồ tát sống của hàng ngàn bệnh nhân.
Mỗi lần chở bệnh nhân, Thích Hải Cẩu vừa lái, vừa bóp còi u u, vừa tụng kinh, bài kinh quái dị mà sư phụ Thích Bái Vong dạy cho:
- Này bệnh tử! Các ngươi có bệnh mà không phải bệnh. Không phải bệnh mà có bệnh. Là bởi tại nghiệp chướng trùng trùng, oan gia trái chủ. Này bệnh tử! Các ngươi đau mà không phải đau. Không phải đau mà rất đau là do vong quậy. Chỉ có thể quy y Ma Vàng Thích Bái Vong giải nghiệp mới hết bệnh hết đau. Yết đế yết đế ba la, yết đế ba la tăng yết đế cây đa ta bà ha...
Người nhà bệnh nhân kinh hãi như bị ma ám. Sau khi cấp cứu tại bệnh viện để qua khỏi nguy kịch thì theo hồi hướng của Thích Hải Cẩu mà tìm đến Ma Vàng gặp Thích Bái Vong làm lễ giải nghiệp. Tiền thu được Thích Bái Vong trả cho vong, còn số lẻ hoa hồng cho Hải Cẩu.
Năm nay đang sự kiện hành giả Tuệ Tăng lôi cuốn dư luận, các bệnh nhân kéo nhau ra đường lễ bái hết. Thích Hải Cẩu ngồi ghếch chân lên vô lăng, chờ cả tháng không có cuộc gọi nào. Ngài đang nghĩ con đường hồi gia rửa bát cho vợ. Trong lúc thiu thiu ngủ ngồi như một hạnh đầu đà chính hiệu thì điện thoại reo.
Hải Cẩu reo mừng như cò hụi chộp được con hụi. Nhưng số điện thoại trên máy không phải bệnh nhân mà của chủ hụi, à lộn, của sư phụ Thích Bái Vong:
- Ta biết con đang đói. Ta cũng đói. Có cách này giúp chúng ta vượt qua...
Hải Cẩu ngơ ngác:
- Cách nào để giải cái nghiệp này đây, thưa sư phụ? Gì chứ rửa đống bát ở nhà hàng, con hãi lắm!
Sư phụ ôn tồn:
- Theo chân ta thọ giới bao nhiêu năm mà chẳng ngộ ra điều gì? Hãy nhặt lá cờ rách ở bãi rác nào đó đem vá lên cái áo may ô rồi ôm nồi cơm điện ra đường đi khất thực. Từ trong đó đi bộ ra đến đây, người ta bố thí gì thì gom cả. Nhớ khi đầy nồi cơm điện thì nhanh tay cho hết vào bao...
Nhà giáo Chu Mộng Long
© 2024 | Tạp chí NƯỚC ĐỨC