Hạnh phúc không phải chuyện nhất thời mà là chuyện cả đời. Hạnh phúc là gì? Đó là cảm giác đến từ trái tim, chứ không phải nhận định của người khác. Hạnh phúc và bi ai thực sự, chỉ có bản thân mới hiểu, định nghĩa của hạnh phúc của mỗi người đâu có giống nhau.
Xe sang, nhà đẹp, nhiều tiền là hạnh phúc ư? Nhà mái đơn sơ, vườn rau xanh ngát, hoàng hôn yên bình, ai có thể nói đó không phải hạnh phúc và vui vẻ đời người? Tới cuối cùng mới hiểu, hóa ra hạnh phúc là một loại cảm giác, ta cảm thấy mình có được tức là ta đã có được.
Quán cà phê 50 tuổi và bà lão nhân viên
Lần đầu tới Paris, tôi mang theo lời ủy thác của ông nội tôi. Ông dặn tôi phải thay ông đến thăm quán cà phê mà ông yêu thích nhất ở Paris. Tôi đã thầm nhủ rằng làm sao hương vị cà phê Paris lại có thể tồn tại đến nửa thế kỉ được, tôi thực sự không tin.
Mặc dù vậy, tôi vẫn lên Google kiểm tra xem. Thật không ngờ, quán cà phê đó vẫn còn tồn tại, ngay cả địa chỉ vẫn không thay đổi. Tôi thật sự bị ấn tượng và quyết định chắc chắn phải tới đó khi đến Paris.
Tới quán cà phê, bước vào cửa và nhìn xung quanh, điều khiến tôi bất ngờ đó là trong quầy bar, một bà lão tóc bạc đang chăm chú điều chế cà phê. Tôi đi đến trước mặt bà và xúc động lấy tấm ảnh mà năm đó ông tôi đã chụp ở đây. Bà cũng không kiềm chế được nỗi xúc động, rồi bà chỉ vào một cô gái bán cà phê trong ảnh và đó chính là bà, tên là Sophia.
Lúc này tôi không chỉ xúc động vì đã tìm được người bạn cũ của ông nội, mà trong tôi còn có một sự cảm động vì Paris. Quán cà phê này đã tồn tại ở đây được nửa thế kỉ, ngay cả nhân viên phục vụ cũng không thay đổi, những bông hoa trước cửa quán vẫn là loài hoa năm xưa. Tôi cảm thấy dường như mọi thứ có lẽ đã chưa bao giờ thay đổi.
Tôi hỏi bà Sophia: "Bà ơi, tại sao bà không mở rộng quán cà phê này ra ạ?". Bà mỉm cười và trả lời tôi rằng: "Nếu làm như vậy, liệu quán cà phê này còn có thể khiến ông nội cháu nhớ mãi không quên được sao?"
Tôi nhoẻn cười, vậy là tôi đã hiểu rồi. Quán cà phê này cũng giống như bà Sophia và giống cả Paris, đều chọn cách giữ mình khỏi ồn ào, xô bồ, thay đổi của xã hội.
50 năm trước, một người đàn ông trẻ tuổi ngồi đó thưởng thức cà phê, 50 năm sau cháu gái của ông cũng đã ngồi nơi đó để thưởng thức một tách cà phê. Chủ quán cà phê vẫn ở đó, 50 năm trước là một cô gái rạng rỡ, nhanh nhẹn, 50 năm sau là một bà lão tóc đã bạc trắng nhưng vẫn phục vụ khách với thái độ vui tươi và trân trọng từng tách cà phê mình điều chế như xưa. Đây thực sự là một cảm giác "thấy đủ" mà không gì có thể thay thế được.
Cửa hàng phô mai nổi tiếng và ông chủ khiêm tốn
Ở Paris, phô mai Matthew là loại thực phẩm duy nhất khiến tôi bỏ tiền mua ngay mà không cần phải suy nghì gì nhiều. Từ buổi quay hình giao lưu doanh nhân thành đạt của một vị đạo diễn nổi tiếng Hollywood tại cửa hàng này thì ngày càng có nhiều người ghé qua. Cũng chính vì thế, tôi đã nghĩ rằng từ nay mình có thể không được chứng kiến nụ cười tươi tắn của ông chủ tên Matthew mỗi lần tới đây mua phô mai nữa.
Nhưng, tôi đã lầm, ông Matthew vẫn vậy, ông vẫn tươi cười niềm nở với bất kì vị khách nào ghé qua cửa hàng và luôn luôn giới thiệu: "Xin chào! Phô mai Matthew là tự tay Matthew làm nhé!"
Mặc dù bây giờ, người đến cửa hàng mua phô mai Mathew đều phải xếp một hàng dài mới tới lượt nhưng với ông chủ Matthew, ông cho rằng mình vẫn chỉ là một người yêu thích làm phô mai và sẽ luôn làm ra những sản phẩm tuyệt vời, giữ đúng hương vị mà thôi.
Ông nói với tôi rằng ông đã từ chối rất nhiều những đơn hàng lớn do các chuỗi siêu thị đặt. Ông thấy ở đây, cả ông và nhân viên của mình đều vô cùng vui vẻ, ông cảm thấy hài lòng mọi điều ở hiện tại. Ông không muốn thay đổi bất cứ điều gì nữa.
"Tôi cũng không giàu có! Nhưng tiền đối với tôi mà nói giống như bánh pudding vậy, nếu nhiều quá nó sẽ phá hủy răng của tôi!"
Tôi đã hiểu rằng trong con người ông Matthew dường như luôn có tồn tại một loại cảm giác "thấy đủ rồi!".
Xưởng thêu gia truyền và ước mơ nhỏ nhoi của người mẹ
Bạn tôi, Malena, là con cháu thuộc một gia tộc nổi tiếng với nghề thêu. Xưởng thêu nhà họ là một trong hai xưởng thêu thủ công còn tồn tại ở Paris, xưởng thêu kia mới bán lại cho hãng Chanel.
Năm nào cũng vậy, các nhà thiết kế nổi tiếng sẽ gửi những bản vẽ phác thảo đến đặt hàng họ thêu. Trong đó, những thương hiệu nổi tiếng như LV, Chanel, Dior… cũng đều cho người đến đàm phán với xưởng thêu để kí kết hợp tác.
Nhưng mẹ của Milena nói rằng nếu đồng ý thì cả xưởng thêu sẽ biến thành một mắt xích trong dây chuyền sản xuất hàng xa xỉ phẩm của các tập đoàn nổi tiếng và sẽ bận rộn hết ngày này sang ngày khác. Nếu như vậy, thời gian để may váy cưới hay lễ phục tốt nghiệp cho con cái mình cô sẽ chẳng còn thời gian nữa. Cô cảm thấy xưởng thêu của cô không cần phải trở nên lớn mạnh nữa, bởi vì họ luôn được làm những điều mình muốn.
Sống ở Paris một thời gian dài, tôi phát hiện ra rằng, mỗi người ở đây đều tự có vị trí riêng của mình. Sự tự tin của họ không phải được xây dựng từ việc phải ở vị trí cao hơn người khác, mà nằm ở chỗ họ có thể là chính mình bất kể lúc nào.
Thầy giáo của tôi thường nhắc nhở chúng tôi rằng: "Hạnh phúc chính là khi chúng ta không có quá nhiều ham muốn."
Một người sáng suốt chắc chắn luôn nhận thấy: "Càng có nhiều không đồng nghĩa với càng hạnh phúc. Hạnh phúc không phải nằm ở việc đã có được bao nhiêu mà nằm ở chỗ thấy đủ rồi!"
Theo Trí Thức Trẻ
© 2024 | Tạp chí NƯỚC ĐỨC